THƠ CỦ MÌ PHẦN 2

Lúc Sài Gòn còn đang sống chung với dịch, tâm lý ai cũng khủng hoảng, tôi cũng vậy, có đêm không ngủ được. Bài này viết lúc 3g14 ngày 12.7.2021 đêm thứ ba TP HCM áp dụng CT16

***ĐÊM ĐÁNG SỢ***
Đã ba giờ sao tôi chưa ngủ;
Cả bầu trời lặng im ủ rũ;
Từ bây giờ nhớ mãi ngàn thu;
Nỗi cô độc dài như vô tận;
***
Hôm qua dậy sớm , thức khuya,
Ra vô, thao thức , lên phây đăng hình,
Chúa ơi dịch bệnh lình xình;
Xin Ngài ban phước cho bình an yên,
***
Chiều tàn nắng nhạt vờn mây.
Gió không lay động, chiều này như tranh;
Trời trong, mây trắng, lá xanh.
Dịch bệnh tung hoành ,chợ vắng tanh

***MƠ HẾT DỊCH***
Mặt trời buồn ngủ nằm đây;
Còn chờ gió thổi xua mây giăng màn;
Chừng nào dịch bệnh tiêu tan;
Ta đem trăng bạc trăng vàng tặng nhau;

*** TẬP LÀM THƠ ***
Già rồi , rảnh rỗi , tập làm thơ;
Suy nghĩ miên man, suốt nhiều giờ;
Ngao ngán lắc đầu, thơ khó quá;
Chả lẽ xúc từ, đổ khuôn thơ,
***
Thôi thì ta cứ , viết cầu âu;
Trải lòng tâm sự , viết dăm câu;
Có người chịu đọc ,là vui lắm;
Thi sĩ không thành ,có sao đâu,

***HOÀNG HÔN ***
Hóa ra trời đã chiều rồi;
Hỏi ai còn ở sườn đồi bên tê;
Đã đi thì nhớ mà về;
Khi đi chớ gánh, lúc về nhẹ tênh.

***CUỘC ĐỜI ***
Cuộc đời dài lắm hay sao!?
Chẳng qua cũng giấc chiêm bao thôi mà;
Buồn vui hay để thoáng qua;
An yên mà hưởng hương hoa cuộc đời;
Cuộc đời cũng chả ngắn đâu;
Xin đừng gieo rắc khổ sầu cho nhau;
Tôi như tiếng sáo diều bay;
Ru đời êm ái ngủ say giấc nồng.
***
Tối nay MƠ ĐƯỢC giấc ngủ ngon;
Sáng mai ƯỚC THẤY mặt trời tròn;
Công danh sự nghiệp là GIẤC MỘNG;
Cuộc sống đi về SẮC CHẤM KHÔNG.
***
Hình : Trời trong, mây trắng lá xanh nhà tôi