Sưu tầm trên :NET
Năm 1905, khi đang hoạt động ở Nhật Bản thì Phan Bội Châu và Tăng Bạt Hổ rủ nhau lên Tokyo để tìm một người bạn Trung Quốc có tên Ân Thừa Hiến.
Khi xuống tàu hỏa, Phan Bội Châu liền gọi một người phu xe và đưa cho anh ta tấm danh thiếp của Ân Thừa Hiến để nhờ tìm địa chỉ. Người phu xe này không biết chữ Hán, nên đã đề nghị Phan Bội Châu đợi, để mình tìm một người phu xe khác biết chữ Hán để có thể giúp đỡ.
Cuối cùng, người phu xe biết chữ Hán cũng xuất hiện và đã đưa Phan Bội Châu - Tăng Bạt Hổ đến địa chỉ của Ân Thừa Hiến. Nhưng khi xe đến Chấn Võ Học Hiệu - nơi tá túc của Ân Thừa Hiến thì mới vỡ lẽ, người bạn Trung Quốc này đã chuyển đi nơi khác, và không ai biết "nơi khác" cụ thể ở đâu.
Nghĩ ngợi một lúc, người phu xe liền nói với hai vị khách Việt Nam: "Xin các ngài cứ chờ tôi một chút, tôi sẽ đi tìm địa chỉ mới của Ân Thừa Hiến rồi quay lại đón 2 ngài".
Hai vị khách Việt Nam đứng chờ từ 2 giờ chiều, đến 3 giờ, rồi 4 giờ chiều vẫn không thấy người phu xe quay lại, liền nghĩ: Tokyo rộng thế này, biết tìm Ân Thừa Hiến ở đâu. Nhưng đến 5 giờ chiều thì người phu xe bất ngờ quay lại và cho biết đã tìm được nơi cần tìm.
Thế là người phu xe đưa hai vị khách Việt đi thêm 1 tiếng nữa đến một lữ quán có treo biển "Thanh quốc Vân nam lưu học sinh Ân Thừa Hiến". Tất cả cho thấy người phu xe Nhật Bản đã tận tuỵ với công việc của mình như thế nào.
Nhưng chưa hết, khi Phan Bội Châu hỏi tiền công thì người phu xe nói một con số khiến cụ Phan giật mình: "2 hào 5 xu".
Thấy số tiền quá rẻ, Phan Bội Châu rút ra một đồng bạc để trả nhưng người phu xe kiên quyết từ chối với lý do: "Theo quy định thì từ nhà ga Tokyo đến lữ quán này, giá chỉ là 2 hào 5 xu thôi. Thêm nữa, hai ông vì văn minh nước Nhật mà đến đây, chúng tôi hoan nghênh các ông, chứ không hoan nghênh tiền bạc của các ông. Nếu các ông cho tôi tiền xe vượt quá quy định thì không khác gì coi thường, khinh bạc người Nhật Bản chúng tôi".
Đây là một câu chuyện có thật, được viết lại trong tác phẩm "Tự Phán" nổi tiếng của Phan Bội Châu. Khi kể lại câu chuyện này, đặc biệt là tâm trạng của mình khi hỏi giá tiền người phu xe Nhật Bản, Phan Bội Châu cho biết: "Sợ nó cũng một nết như phu xe nước mình thì e cũng khốn nạn với vấn đề đòi tiền".
Và sau khi bày tỏ sự cảm thán trước một người phu xe Nhật Bản giàu lòng tự trọng thì Phan Bội Châu đã thốt lên: "Chao ôi! Trí thức, trình độ dân nước ta xem với tên phu xe Nhật Bản chẳng đáng chết thẹn lắm hay sao".
Hiển thị các bài đăng có nhãn W. TẤT CẢ BÀI ĐĂNG MỤC 1. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn W. TẤT CẢ BÀI ĐĂNG MỤC 1. Hiển thị tất cả bài đăng
BÀN TAY THẦN CHẾT
Cuộc chiến Nga U càng tàn khốc , 2 phe Nga Mỹ càng bơm thổi , nguy cơ vk hạt nhân là có thật và gần đây truyền thông hay nói về "bàn tay thần chết". vậy BÀN TAY THẦN CHẾT là gì.
***
Nguồn :NET
Bạn cũng có thể lên mạng gõ từ khóa tìm kiếm Bàn tay Thần chết , nhưng xem ở tim kiếm chán nhất là bị quảng cáo làm phiền tôi xin copy lại đây để bạn xem cho biết.
Nga có Bàn tay Thần chết thì tôi tin là Mỹ ko nói nhiều nhưng chắc chắn là cũng có Mười Bàn tay Thần chết
Trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Liên Xô đã thiết kế một hệ thống chỉ huy hạt nhân có tên gọi Perimeter, Mỹ định danh là Dead Hand (Bàn tay Thần chết), cho phép Moscow thực hiện cuộc phản công hạt nhân ngay cả khi các đường dây liên lạc chỉ huy của lực lượng tên lửa chiến lược bị phá hủy.
Thông thường, việc điều khiển, chỉ huy lực lượng tên lửa chiến lược Kazbek của Liên Xô được thực hiện thông qua vali hạt nhân Cheget nổi tiếng. Tuy nhiên nhược điểm của phương thức này là vẫn cần đến mệnh lệnh của người chỉ huy tối cao.
Tại thời điểm cao trào của Chiến tranh Lạnh, do lo ngại một cuộc tấn công hạt nhân phủ đầu từ Mỹ, ban lãnh đạo Liên Xô đã yêu cầu phát triển một hệ thống chỉ huy mới nhằm đảm bảo đòn trả đũa vẫn được triển khai trong trường hợp toàn bộ ban lãnh đạo chính trị và quân sự tối cao của đất nước thiệt mạng.
Ban đầu, các nhà khoa học Liên Xô áp dụng biện pháp sao lưu dữ liệu để bảo đảm lệnh điều khiển chắc chắn sẽ tới được mọi kíp phóng. Sau đó, họ nảy ra ý tưởng sử dụng các tên lửa đạn đạo có trang bị các bộ truyền phát sóng radio cực mạnh, đóng vai trò như đường truyền dẫn thông tin tới các bệ phóng vũ khí hạt nhân.
Ngày 30/8/1974, sắc lệnh mật số 695-227 của Liên Xô giao cho Phòng Thiết kế Dnepropetrovsk, một tổ hợp chế tạo tên lửa xuyên lục địa, nhiệm vụ thiết kế hệ thống phản công hạt nhân Perimeter.
Tên lửa đạn đạo UR-100UTTKh (được NATO định danh là Spanker) là trung tâm của hệ thống này. Thay vì bay thẳng tới mục tiêu đối phương, tên lửa đạn đạo trang bị hệ thống truyền dẫn sẽ bay trên bầu trời Liên Xô, gửi lệnh phóng tới tất cả tên lửa được đặt trong hầm ngầm, máy bay, tàu chiến, bệ phóng mặt đất. Hệ thống hoạt động hoàn toàn tự động, yếu tố con người gần như được loại bỏ.
Các lần phóng thử nghiệm cho thấy toàn bộ các thành phần trong hệ thống Perimeter đều tương tác thành công với nhau, và đầu đạn phát tín hiệu phóng gắn trên quả tên lửa luôn bay theo quỹ đạo đã định.
Đến tháng 11/1984, tên lửa UR-100UTTKh mang theo đầu đạn phát tín hiệu được phóng từ Polotsk và truyền lệnh phóng tới một hầm chứa tên lửa đạn đạo RS-20 (SS-18 Satan) ở Baikonur. Quả RS-20 này được phóng lên và nhắm trúng mục tiêu ở trường bắn Kura, trên bán đảo Kamchatka.
Tháng 1/1985, Perimeter được chính thức biên chế vào lực lượng răn đe hạt nhân chiến lược Liên Xô.
Không cần sự can thiệp của con người
Quyết định phóng tên lửa được thực hiện bởi hệ thống kiểm soát tự động được phát triển trên cơ sở trí thông minh nhân tạo phức tạp. Hệ thống nhận và phân tích tất cả các thông tin về hoạt động địa chấn, nồng độ phóng xạ, áp suất khí quyển và sự tập trung tần số sóng radio quân sự.
Khi phát hiện ra một vị trí có sự ion hóa mạnh cùng với bức xạ sóng điện từ, hệ thống sẽ so sánh với các dữ liệu địa chấn bất ổn tại chính khu vực đó, để xác định khả năng có diễn ra một cuộc tấn công hạt nhân ồ ạt nhằm vào Liên Xô hay không. Nếu có, "Bàn tay Tử thần" sẽ tự khởi động đòn đáp trả.
Trong trường hợp lãnh đạo cấp cao Liên Xô nhận được thông tin từ hệ thống cảnh báo sớm rằng một nước khác đã phóng tên lửa vào nước này, "Bàn tay Tử thần" cũng được kích hoạt ở giai đoạn báo động. Nếu "Bàn tay Tử thần" không nhận được lệnh hủy báo động trong thời gian nhất định, tên lửa sẽ được phóng đi.
Điều này sẽ giúp loại bỏ yếu tố con người và bảo đảm sẽ có đòn giáng trả hạt nhân ngay cả khi các đội điều khiển, phóng tên lửa bị tiêu diệt hoàn toàn.
Trong thời bình, Perimeter liên tục phân tích các thông tin nhận được. Khi hệ thống được đặt trong trạng thái báo động cao, hoặc khi nhận được tín hiệu từ hệ thống cảnh báo sớm, lực lượng chiến lược, hoặc các hệ thống khác, một mạng lưới cảm biến giám sát sẽ được kích hoạt để xác định các dấu hiệu của vụ nổ hạt nhân.
Để đảm bảo không xảy ra một vụ phóng không kiểm soát, trước khi phóng, Perimeter sẽ kiểm tra đủ 4 điều kiện: Liệu có một vụ tấn công hạt nhân vừa diễn ra hay không, dựa trên phân tích các tham số. Nếu khả năng này có dấu hiệu xảy ra, hệ thống kiểm tra tiếp xem có hệ thống liên lạc nào còn kết nối với Bộ Tổng tham mưu hay không.
Nếu cơ quan đầu não của quân đội vẫn duy trì liên lạc, hệ thống Perimeter sẽ tự động ngắt. Nếu Bộ Tổng tham mưu không có phản ứng, Perimeter sẽ gửi yêu cầu tới chỉ huy lực lượng tên lửa chiến lược Kazbek. Nếu tiếp tục không nhận được phản hồi từ Kazbek, hệ thống kiểm soát sẽ cho phép bất kỳ một chỉ huy nào ở hầm chứa tên lửa hạt nhân quyền ra quyết định. Chỉ khi không nhận được mệnh lệnh nào nữa, nó mới bắt đầu thực hiện chuỗi hành động đáp trả thực sự.
Đến nay, hệ thống Perimeter vẫn thường xuyên được Nga nâng cấp nhằm đảm bảo năng lực trả đũa hạt nhân của mình. "Nếu chúng tôi bị tấn công hạt nhân, dù với tốc độ nhanh như chớp, trong bất cứ điều kiện nào, chúng tôi đều có thể đảm bảo thực hiện đòn phản công", tướng Andrey Burbin, tư lệnh Bộ Chỉ huy Trung tâm Các lực lượng Tên lửa Chiến lược Nga, khẳng định hồi năm ngoái
Bạn cũng có thể lên mạng gõ từ khóa tìm kiếm Bàn tay Thần chết , nhưng xem ở tim kiếm chán nhất là bị quảng cáo làm phiền tôi xin copy lại đây để bạn xem cho biết.
Nga có Bàn tay Thần chết thì tôi tin là Mỹ ko nói nhiều nhưng chắc chắn là cũng có Mười Bàn tay Thần chết
Trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Liên Xô đã thiết kế một hệ thống chỉ huy hạt nhân có tên gọi Perimeter, Mỹ định danh là Dead Hand (Bàn tay Thần chết), cho phép Moscow thực hiện cuộc phản công hạt nhân ngay cả khi các đường dây liên lạc chỉ huy của lực lượng tên lửa chiến lược bị phá hủy.
Thông thường, việc điều khiển, chỉ huy lực lượng tên lửa chiến lược Kazbek của Liên Xô được thực hiện thông qua vali hạt nhân Cheget nổi tiếng. Tuy nhiên nhược điểm của phương thức này là vẫn cần đến mệnh lệnh của người chỉ huy tối cao.
Tại thời điểm cao trào của Chiến tranh Lạnh, do lo ngại một cuộc tấn công hạt nhân phủ đầu từ Mỹ, ban lãnh đạo Liên Xô đã yêu cầu phát triển một hệ thống chỉ huy mới nhằm đảm bảo đòn trả đũa vẫn được triển khai trong trường hợp toàn bộ ban lãnh đạo chính trị và quân sự tối cao của đất nước thiệt mạng.
Ban đầu, các nhà khoa học Liên Xô áp dụng biện pháp sao lưu dữ liệu để bảo đảm lệnh điều khiển chắc chắn sẽ tới được mọi kíp phóng. Sau đó, họ nảy ra ý tưởng sử dụng các tên lửa đạn đạo có trang bị các bộ truyền phát sóng radio cực mạnh, đóng vai trò như đường truyền dẫn thông tin tới các bệ phóng vũ khí hạt nhân.
Ngày 30/8/1974, sắc lệnh mật số 695-227 của Liên Xô giao cho Phòng Thiết kế Dnepropetrovsk, một tổ hợp chế tạo tên lửa xuyên lục địa, nhiệm vụ thiết kế hệ thống phản công hạt nhân Perimeter.
Tên lửa đạn đạo UR-100UTTKh (được NATO định danh là Spanker) là trung tâm của hệ thống này. Thay vì bay thẳng tới mục tiêu đối phương, tên lửa đạn đạo trang bị hệ thống truyền dẫn sẽ bay trên bầu trời Liên Xô, gửi lệnh phóng tới tất cả tên lửa được đặt trong hầm ngầm, máy bay, tàu chiến, bệ phóng mặt đất. Hệ thống hoạt động hoàn toàn tự động, yếu tố con người gần như được loại bỏ.
Các lần phóng thử nghiệm cho thấy toàn bộ các thành phần trong hệ thống Perimeter đều tương tác thành công với nhau, và đầu đạn phát tín hiệu phóng gắn trên quả tên lửa luôn bay theo quỹ đạo đã định.
Đến tháng 11/1984, tên lửa UR-100UTTKh mang theo đầu đạn phát tín hiệu được phóng từ Polotsk và truyền lệnh phóng tới một hầm chứa tên lửa đạn đạo RS-20 (SS-18 Satan) ở Baikonur. Quả RS-20 này được phóng lên và nhắm trúng mục tiêu ở trường bắn Kura, trên bán đảo Kamchatka.
Tháng 1/1985, Perimeter được chính thức biên chế vào lực lượng răn đe hạt nhân chiến lược Liên Xô.
Không cần sự can thiệp của con người
Quyết định phóng tên lửa được thực hiện bởi hệ thống kiểm soát tự động được phát triển trên cơ sở trí thông minh nhân tạo phức tạp. Hệ thống nhận và phân tích tất cả các thông tin về hoạt động địa chấn, nồng độ phóng xạ, áp suất khí quyển và sự tập trung tần số sóng radio quân sự.
Khi phát hiện ra một vị trí có sự ion hóa mạnh cùng với bức xạ sóng điện từ, hệ thống sẽ so sánh với các dữ liệu địa chấn bất ổn tại chính khu vực đó, để xác định khả năng có diễn ra một cuộc tấn công hạt nhân ồ ạt nhằm vào Liên Xô hay không. Nếu có, "Bàn tay Tử thần" sẽ tự khởi động đòn đáp trả.
Trong trường hợp lãnh đạo cấp cao Liên Xô nhận được thông tin từ hệ thống cảnh báo sớm rằng một nước khác đã phóng tên lửa vào nước này, "Bàn tay Tử thần" cũng được kích hoạt ở giai đoạn báo động. Nếu "Bàn tay Tử thần" không nhận được lệnh hủy báo động trong thời gian nhất định, tên lửa sẽ được phóng đi.
Điều này sẽ giúp loại bỏ yếu tố con người và bảo đảm sẽ có đòn giáng trả hạt nhân ngay cả khi các đội điều khiển, phóng tên lửa bị tiêu diệt hoàn toàn.
Trong thời bình, Perimeter liên tục phân tích các thông tin nhận được. Khi hệ thống được đặt trong trạng thái báo động cao, hoặc khi nhận được tín hiệu từ hệ thống cảnh báo sớm, lực lượng chiến lược, hoặc các hệ thống khác, một mạng lưới cảm biến giám sát sẽ được kích hoạt để xác định các dấu hiệu của vụ nổ hạt nhân.
Để đảm bảo không xảy ra một vụ phóng không kiểm soát, trước khi phóng, Perimeter sẽ kiểm tra đủ 4 điều kiện: Liệu có một vụ tấn công hạt nhân vừa diễn ra hay không, dựa trên phân tích các tham số. Nếu khả năng này có dấu hiệu xảy ra, hệ thống kiểm tra tiếp xem có hệ thống liên lạc nào còn kết nối với Bộ Tổng tham mưu hay không.
Nếu cơ quan đầu não của quân đội vẫn duy trì liên lạc, hệ thống Perimeter sẽ tự động ngắt. Nếu Bộ Tổng tham mưu không có phản ứng, Perimeter sẽ gửi yêu cầu tới chỉ huy lực lượng tên lửa chiến lược Kazbek. Nếu tiếp tục không nhận được phản hồi từ Kazbek, hệ thống kiểm soát sẽ cho phép bất kỳ một chỉ huy nào ở hầm chứa tên lửa hạt nhân quyền ra quyết định. Chỉ khi không nhận được mệnh lệnh nào nữa, nó mới bắt đầu thực hiện chuỗi hành động đáp trả thực sự.
Đến nay, hệ thống Perimeter vẫn thường xuyên được Nga nâng cấp nhằm đảm bảo năng lực trả đũa hạt nhân của mình. "Nếu chúng tôi bị tấn công hạt nhân, dù với tốc độ nhanh như chớp, trong bất cứ điều kiện nào, chúng tôi đều có thể đảm bảo thực hiện đòn phản công", tướng Andrey Burbin, tư lệnh Bộ Chỉ huy Trung tâm Các lực lượng Tên lửa Chiến lược Nga, khẳng định hồi năm ngoái
CÁCH DẠY CON GÁI
Một cô gái xinh đẹp cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân và muốn giết chồng nên đã nhờ mẹ mình giúp đỡ
***
***
Nguồn :NET
Ngày xưa, một cô gái xinh đẹp cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân và muốn giết chết người bạn đời của mình.
Một buổi sáng, cô ấy chạy đến bên mẹ và nói với mẹ "mẹ ơi, con mệt mỏi với chồng con lắm rồi, con không còn muốn chung sống với anh ấy nữa. Con muốn giết anh ấy nhưng sợ Luật Pháp bắt con phải chịu trách nhiệm, mẹ có thể giúp được không?"
Người mẹ trả lời:
- Được, con gái của mẹ, mẹ có thể giúp con, nhưng có một nhiệm vụ nhỏ kèm theo.
Cô con gái hỏi "nhiệm vụ gì”? Con sẵn sàng và sẵn sàng đảm nhận bất kỳ nhiệm vụ nào kèm theo để đưa anh ta biến mất".
OK, người mẹ nói:
1. Con sẽ phải làm hòa với chồng con, để không ai nghi ngờ con khi anh ta chết.
2. Con sẽ phải làm đẹp bản thân để trông trẻ trung và hấp dẫn hơn với chồng con.
3. Con phải chăm sóc chồng con thật tốt và trân trọng anh ấy.
4. Con phải kiên nhẫn, yêu thương và ít ghen tuông hơn, có thái độ lắng nghe hơn, tôn trọng và vâng lời hơn.
5. Tiêu tiền của con cho anh ấy và đừng tức giận ngay cả khi anh ấy từ chối đưa tiền cho con bất cứ điều gì.
6. Đừng lên tiếng phản đối, hãy khuyến khích hòa bình và dành tình yêu thương để con không bao giờ bị nghi ngờ khi chồng con chết.
Người mẹ hỏi: Con có thể làm tất cả những điều đó?
Cố ấy đã trả lời: Vâng con có thể.
OK! Bà mẹ nói.
Con hãy lấy bột này và đổ một chút vào bữa ăn hàng ngày của nó, nó sẽ từ từ giết chết nó.
Sau 30 ngày cô gái về với mẹ và nói.
Mẹ ơi, con không có ý định giết chồng nữa. Đến bây giờ con càng yêu chồng con hơn vì anh ấy đã hoàn toàn thay đổi, chồng con giờ là một người chồng vô cùng ngọt ngào so với những gì con tưởng tượng.
Con có thể làm gì để ngăn chất độc giết chết anh ấy?
Mẹ ơi giúp con với!
Cô ấy cầu xin với một giọng điệu buồn bã.
Người mẹ trả lời: Đừng lo lắng con gái của mẹ. Những gì mẹ đưa cho con hôm trước chỉ là THẢO DƯỢC Nó sẽ không bao giờ giết anh ta.
Trên thực tế,chính con là liều thuốc độc đang dần giết chết chồng con trong sự căng thẳng và chán nản.
Hãy Nhận trách nhiệm về chính mình, và sửa mình.
Và khi con bắt đầu yêu, tôn trọng và trân trọng chồng con, con mới thấy anh ấy thay đổi thành một người chồng tốt và ngọt ngào.
Đàn ông không thực sự xấu xa, nhưng cách chúng ta phán xét họ quyết định phản ứng và cảm xúc của họ đối với chúng ta.
Là phụ nữ nếu con biết chăm sóc, yêu thương chính mình, biết thể hiện sự tôn trọng, tận tâm, yêu thương, chăm sóc thì anh ấy sẽ 100% ở bên con.
Ngày xưa, một cô gái xinh đẹp cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân và muốn giết chết người bạn đời của mình.
Một buổi sáng, cô ấy chạy đến bên mẹ và nói với mẹ "mẹ ơi, con mệt mỏi với chồng con lắm rồi, con không còn muốn chung sống với anh ấy nữa. Con muốn giết anh ấy nhưng sợ Luật Pháp bắt con phải chịu trách nhiệm, mẹ có thể giúp được không?"
Người mẹ trả lời:
- Được, con gái của mẹ, mẹ có thể giúp con, nhưng có một nhiệm vụ nhỏ kèm theo.
Cô con gái hỏi "nhiệm vụ gì”? Con sẵn sàng và sẵn sàng đảm nhận bất kỳ nhiệm vụ nào kèm theo để đưa anh ta biến mất".
OK, người mẹ nói:
1. Con sẽ phải làm hòa với chồng con, để không ai nghi ngờ con khi anh ta chết.
2. Con sẽ phải làm đẹp bản thân để trông trẻ trung và hấp dẫn hơn với chồng con.
3. Con phải chăm sóc chồng con thật tốt và trân trọng anh ấy.
4. Con phải kiên nhẫn, yêu thương và ít ghen tuông hơn, có thái độ lắng nghe hơn, tôn trọng và vâng lời hơn.
5. Tiêu tiền của con cho anh ấy và đừng tức giận ngay cả khi anh ấy từ chối đưa tiền cho con bất cứ điều gì.
6. Đừng lên tiếng phản đối, hãy khuyến khích hòa bình và dành tình yêu thương để con không bao giờ bị nghi ngờ khi chồng con chết.
Người mẹ hỏi: Con có thể làm tất cả những điều đó?
Cố ấy đã trả lời: Vâng con có thể.
OK! Bà mẹ nói.
Con hãy lấy bột này và đổ một chút vào bữa ăn hàng ngày của nó, nó sẽ từ từ giết chết nó.
Sau 30 ngày cô gái về với mẹ và nói.
Mẹ ơi, con không có ý định giết chồng nữa. Đến bây giờ con càng yêu chồng con hơn vì anh ấy đã hoàn toàn thay đổi, chồng con giờ là một người chồng vô cùng ngọt ngào so với những gì con tưởng tượng.
Con có thể làm gì để ngăn chất độc giết chết anh ấy?
Mẹ ơi giúp con với!
Cô ấy cầu xin với một giọng điệu buồn bã.
Người mẹ trả lời: Đừng lo lắng con gái của mẹ. Những gì mẹ đưa cho con hôm trước chỉ là THẢO DƯỢC Nó sẽ không bao giờ giết anh ta.
Trên thực tế,chính con là liều thuốc độc đang dần giết chết chồng con trong sự căng thẳng và chán nản.
Hãy Nhận trách nhiệm về chính mình, và sửa mình.
Và khi con bắt đầu yêu, tôn trọng và trân trọng chồng con, con mới thấy anh ấy thay đổi thành một người chồng tốt và ngọt ngào.
Đàn ông không thực sự xấu xa, nhưng cách chúng ta phán xét họ quyết định phản ứng và cảm xúc của họ đối với chúng ta.
Là phụ nữ nếu con biết chăm sóc, yêu thương chính mình, biết thể hiện sự tôn trọng, tận tâm, yêu thương, chăm sóc thì anh ấy sẽ 100% ở bên con.
Labels:
CÁCH DẠY CON GÁI,
W. TẤT CẢ BÀI ĐĂNG MỤC 1
CÂY ĐẠI THỤ
Nguồn: Sưu tầm trên NET:
"Giáo sư Trần Văn Khê được mời dự buổi sinh hoạt của Hội Truyền bá Tanka Nhật Bản, tổ chức tại Paris (Pháp). Tham dự hầu hết là người Nhật và người Pháp, duy chỉ mình ông là người Việt.
Diễn giả hôm đó là một cựu Thủy sư Đề đốc người Pháp đã mở đầu bài thuyết trình bằng câu: “Thưa quý vị, tôi là thủy sư đề đốc đã sống ở Việt Nam 20 năm mà không thấy một áng văn nào đáng kể.
Nhưng khi sang nước Nhật, chỉ trong vòng một, hai năm mà tôi đã thấy một rừng văn học, trong đó Tanka là một đóa hoa tuyệt đẹp, chỉ cần nói một ngọn núi, một con sông mà tả được bao nhiêu tình cảm với chỉ 31 âm tiết. Chỉ hai điều này thôi, các nước khác không dễ có được...’".
Những lời phái biểu này đã chạm đến lòng tự trọng dân tộc của Giáo sư Trần Văn Khê.
Khi đến phần giao lưa, ông xin phép đuợc bày tỏ:
"Thưa Ông Thủy sư Đề đốc, ông nói rằng ông đã ở Việt Nam hai mươi năm mà không thấy áng văn nào đáng kể. Tôi là người Việt, khi nghe câu đó tôi đã rất ngạc nhiên.
Chẳng biết khi ngài qua Việt Nam. ngài chơi với ai mà chẳng biết một áng văn nào của nước Việt? Có lẽ ngài chỉ chơi với những người quan tâm đến chuyện ăn uống, chơi bời, hút xách...
Phải chi ngài chơi với giáo sư Emile Gaspardone thì ngài sẽ biết đến một thư mục gồm 1.300 sách báo về văn chương Việt Nam mà giáo sư đã in trên Tạp chí Viễn Đông bác cổ của Pháp. Hay nếu ngài gặp ông Maurice Durand thì sẽ có dịp đọc qua hàng ngàn câu ca dao Việt Nam mà ông ấy đã cất công sưu tập...
Nếu ngài làm bạn với những người như thế, ngài sẽ biết rằng nước tôi không chỉ có một, mà có đến hàng vạn áng văn kiệt tác...
Ngài nói trong thơ Tanka, chỉ cần một ngọn núi, một con sông mà tả được bao nhiêu tình cảm. Tôi chỉ là nhà nghiên cứu âm nhạc nhưng với kiến thức văn chương học thời trung học cũng đủ để trả lời ngài: Việt Nam có câu:“Đêm qua mận mới hỏi đào / Vườn hồng đã có ai vào hay chưa?”. Trai gái thường mượn hoa lá để bày tỏ tình cảm.
Còn về số âm tiết, tôi nhớ sử Việt Nam chép rằng ông Mạc Đĩnh Chi thời nhà Trần đi sứ sang nhà Nguyên (Trung Quốc), gặp lúc bà phi của vua Nguyên vừa từ trần. Nhà Nguyên muốn thử tài sứ giả nước Việt nên mời đọc điếu văn. Mở bài điếu văn ra chỉ có 4 chữ “nhất”. Mạc Đĩnh Chi không hốt hoảng mà ứng tác đọc liền:
“Thanh thiên nhất đóa văn
Hồng lô nhất điểm tuyết
Thượng uyển nhất chi hoa
Dao trì nhất phiến nguyệt
Y! Vân tán, tuyết tiêu, hoa tàn, nguyệt khuyết!
(Nghĩa là:
Một đám mây giữa trời xanh
Một bông tuyết trong lò lửa
Một bông hoa giữa vườn thượng uyển
Một vầng trăng trên mặt nước ao
Than ôi! Mây tán, tuyết tan, hoa tàn, trăng khuyết!
- tất cả chỉ 29 âm chứ không cần đến 31 âm”.
Khi giáo sư Khê dịch và giải nghĩa những câu thơ này thì khán giả vỗ tay nhiệt liệt.
Ông thủy sư đề đốc đỏ mặt, nói: “Tôi chưa biết gì về người vừa nói, chỉ biết ông là một nhà âm nhạc. Nhưng khi ông nói và dẫn chứng, tôi biết mình đã quá sai khi vô tình làm tổn thương giá trị văn chương của dân tộc Việt Nam, tôi xin lỗi cả dân tộc Việt Nam’".
(thương tiếc CÂY ĐẠI THỤ của nền Văn hóa Việt Nam - Giáo sư Trần Văn Khê đồng thời rất mắc cỡ cho một số NS VN hiện nay, rất đáng bị khinh bỉ)"
"Giáo sư Trần Văn Khê được mời dự buổi sinh hoạt của Hội Truyền bá Tanka Nhật Bản, tổ chức tại Paris (Pháp). Tham dự hầu hết là người Nhật và người Pháp, duy chỉ mình ông là người Việt.
Diễn giả hôm đó là một cựu Thủy sư Đề đốc người Pháp đã mở đầu bài thuyết trình bằng câu: “Thưa quý vị, tôi là thủy sư đề đốc đã sống ở Việt Nam 20 năm mà không thấy một áng văn nào đáng kể.
Nhưng khi sang nước Nhật, chỉ trong vòng một, hai năm mà tôi đã thấy một rừng văn học, trong đó Tanka là một đóa hoa tuyệt đẹp, chỉ cần nói một ngọn núi, một con sông mà tả được bao nhiêu tình cảm với chỉ 31 âm tiết. Chỉ hai điều này thôi, các nước khác không dễ có được...’".
Những lời phái biểu này đã chạm đến lòng tự trọng dân tộc của Giáo sư Trần Văn Khê.
Khi đến phần giao lưa, ông xin phép đuợc bày tỏ:
"Thưa Ông Thủy sư Đề đốc, ông nói rằng ông đã ở Việt Nam hai mươi năm mà không thấy áng văn nào đáng kể. Tôi là người Việt, khi nghe câu đó tôi đã rất ngạc nhiên.
Chẳng biết khi ngài qua Việt Nam. ngài chơi với ai mà chẳng biết một áng văn nào của nước Việt? Có lẽ ngài chỉ chơi với những người quan tâm đến chuyện ăn uống, chơi bời, hút xách...
Phải chi ngài chơi với giáo sư Emile Gaspardone thì ngài sẽ biết đến một thư mục gồm 1.300 sách báo về văn chương Việt Nam mà giáo sư đã in trên Tạp chí Viễn Đông bác cổ của Pháp. Hay nếu ngài gặp ông Maurice Durand thì sẽ có dịp đọc qua hàng ngàn câu ca dao Việt Nam mà ông ấy đã cất công sưu tập...
Nếu ngài làm bạn với những người như thế, ngài sẽ biết rằng nước tôi không chỉ có một, mà có đến hàng vạn áng văn kiệt tác...
Ngài nói trong thơ Tanka, chỉ cần một ngọn núi, một con sông mà tả được bao nhiêu tình cảm. Tôi chỉ là nhà nghiên cứu âm nhạc nhưng với kiến thức văn chương học thời trung học cũng đủ để trả lời ngài: Việt Nam có câu:“Đêm qua mận mới hỏi đào / Vườn hồng đã có ai vào hay chưa?”. Trai gái thường mượn hoa lá để bày tỏ tình cảm.
Còn về số âm tiết, tôi nhớ sử Việt Nam chép rằng ông Mạc Đĩnh Chi thời nhà Trần đi sứ sang nhà Nguyên (Trung Quốc), gặp lúc bà phi của vua Nguyên vừa từ trần. Nhà Nguyên muốn thử tài sứ giả nước Việt nên mời đọc điếu văn. Mở bài điếu văn ra chỉ có 4 chữ “nhất”. Mạc Đĩnh Chi không hốt hoảng mà ứng tác đọc liền:
“Thanh thiên nhất đóa văn
Hồng lô nhất điểm tuyết
Thượng uyển nhất chi hoa
Dao trì nhất phiến nguyệt
Y! Vân tán, tuyết tiêu, hoa tàn, nguyệt khuyết!
(Nghĩa là:
Một đám mây giữa trời xanh
Một bông tuyết trong lò lửa
Một bông hoa giữa vườn thượng uyển
Một vầng trăng trên mặt nước ao
Than ôi! Mây tán, tuyết tan, hoa tàn, trăng khuyết!
- tất cả chỉ 29 âm chứ không cần đến 31 âm”.
Khi giáo sư Khê dịch và giải nghĩa những câu thơ này thì khán giả vỗ tay nhiệt liệt.
Ông thủy sư đề đốc đỏ mặt, nói: “Tôi chưa biết gì về người vừa nói, chỉ biết ông là một nhà âm nhạc. Nhưng khi ông nói và dẫn chứng, tôi biết mình đã quá sai khi vô tình làm tổn thương giá trị văn chương của dân tộc Việt Nam, tôi xin lỗi cả dân tộc Việt Nam’".
(thương tiếc CÂY ĐẠI THỤ của nền Văn hóa Việt Nam - Giáo sư Trần Văn Khê đồng thời rất mắc cỡ cho một số NS VN hiện nay, rất đáng bị khinh bỉ)"
Labels:
CÂY ĐẠI THỤ,
W. TẤT CẢ BÀI ĐĂNG MỤC 1
ĂN TRỘM DẠY CON.
Nguồn: NET
Cười tí xã xì trét
Xưa lắm rồi, có một gã đạo chích rất lành nghề. Bao nhiêu tiền kiếm được, gã đều dành dụm nuôi dạy đứa con trai độc nhất học hành nên người để không theo nghề của cha nữa.
Nhưng, con trai gã cứ nằng nặc ngỏ ý muốn học nghề của cha.
Biết đây là một nghề xấu nên người cha không muốn con nối nghiệp, nhưng khuyên thế nào cậu con trai cũng không từ bỏ ý định.
Một hôm, gã ăn trộm nghĩ ra kế, liền dẫn con đi theo để ... thực tập.
Hai cha con đến một nhà giàu có, đánh bả cho lũ chó chết mê chết mệt xong, đạo chích đào ngạch, khoét vách dắt con chui vào nhà.
Cả nhà ngủ say như chết. Gã trộm thấy một cái rương to còn trống bèn giở nắp rương bảo con:
- Con chui vào đây, hốt hết đồ đạc bỏ vào bao cho cha.
Thằng con y lời, gã đạo chích liền đóng nắp gài khóa lại, rồi lẻn ra khỏi nhà, hô hoán lên ầm ĩ:
- Ăn trộm! Ăn trộm!
Chủ nhà bừng tỉnh, thấy nhà bị khoét vách, dáo dác tìm kiếm hồi lâu, không thấy động tĩnh liền đi ngủ lại
Con trai gã đạo chích nằm chết điếng trong rương, tái tê vì sợ và giận cha khôn tả.
Hồi lâu nó nghĩ ra một kế thoát thân, bèn lấy tay cào sột soạt vào thành rương và giả tiếng chuột kêu 'chít… chít…' để đánh lừa chủ nhà.
Nghe chuột kêu, chủ nhà vội thức giấc, đốt đèn mở rương đuổi chuột.
Thằng bé vụt nhỏm dậy, thổi tắt đèn, xô ngã chủ nhà, tông cửa chạy một mạch.
Chủ nhà vừa hô hoán vừa đuổi theo.
Thằng bé chạy đến đường cùng thì gặp cái giếng, nó vội vàng ôm một cục đá to liệng xuống giếng và tri hô:
- Thằng ăn trộm nhảy xuống giếng trốn rồi… Làng xóm ơi!
Mọi người đổ xô nhau kéo đến giếng để bắt trộm.
Thằng bé thừa lúc mọi người tìm kẻ trộm dưới giếng, chạy thẳng về nhà.
Gặp cha, thằng bé oà lên khóc và không tiếc lời oán trách cha.
Gã đạo chích để con khóc cho đã, mỉm cười hỏi:
- Con hãy nói cho cha nghe lúc bị nhốt trong rương và lúc đang chạy trốn, con thấy thế nào?
Cậu con kể lại từ đầu đến cuối cho cha nghe.
Gã cười ha hả hỏi:
- Con có muốn cả cuộc đời mình phải sống trong cảm giác đề phòng, sợ hãi, trốn chui trốn nhủi như thế nữa không?
Cậu bé im lặng nhìn cha. Gã đạo chích tiếp:
- Cha cho con học hành đến nơi đến chốn mà quên khuyên con là:
Muốn ăn trộm, ăn cắp hay ăn cướp mà không sợ ai cả ... Thì con học hành cho tốt, rồi gia nhập hàng ngũ "đầy tớ cho dân...!" - Lúc ấy, lấy hết tài sản, mọi thứ của chủ nhân cả nước mà vẫn an toàn, vẫn là người tử tế...
Bấm link dưới xem thêm
TÔI GÓP Ý.
Cười tí xã xì trét
Xưa lắm rồi, có một gã đạo chích rất lành nghề. Bao nhiêu tiền kiếm được, gã đều dành dụm nuôi dạy đứa con trai độc nhất học hành nên người để không theo nghề của cha nữa.
Nhưng, con trai gã cứ nằng nặc ngỏ ý muốn học nghề của cha.
Biết đây là một nghề xấu nên người cha không muốn con nối nghiệp, nhưng khuyên thế nào cậu con trai cũng không từ bỏ ý định.
Một hôm, gã ăn trộm nghĩ ra kế, liền dẫn con đi theo để ... thực tập.
Hai cha con đến một nhà giàu có, đánh bả cho lũ chó chết mê chết mệt xong, đạo chích đào ngạch, khoét vách dắt con chui vào nhà.
Cả nhà ngủ say như chết. Gã trộm thấy một cái rương to còn trống bèn giở nắp rương bảo con:
- Con chui vào đây, hốt hết đồ đạc bỏ vào bao cho cha.
Thằng con y lời, gã đạo chích liền đóng nắp gài khóa lại, rồi lẻn ra khỏi nhà, hô hoán lên ầm ĩ:
- Ăn trộm! Ăn trộm!
Chủ nhà bừng tỉnh, thấy nhà bị khoét vách, dáo dác tìm kiếm hồi lâu, không thấy động tĩnh liền đi ngủ lại
Con trai gã đạo chích nằm chết điếng trong rương, tái tê vì sợ và giận cha khôn tả.
Hồi lâu nó nghĩ ra một kế thoát thân, bèn lấy tay cào sột soạt vào thành rương và giả tiếng chuột kêu 'chít… chít…' để đánh lừa chủ nhà.
Nghe chuột kêu, chủ nhà vội thức giấc, đốt đèn mở rương đuổi chuột.
Thằng bé vụt nhỏm dậy, thổi tắt đèn, xô ngã chủ nhà, tông cửa chạy một mạch.
Chủ nhà vừa hô hoán vừa đuổi theo.
Thằng bé chạy đến đường cùng thì gặp cái giếng, nó vội vàng ôm một cục đá to liệng xuống giếng và tri hô:
- Thằng ăn trộm nhảy xuống giếng trốn rồi… Làng xóm ơi!
Mọi người đổ xô nhau kéo đến giếng để bắt trộm.
Thằng bé thừa lúc mọi người tìm kẻ trộm dưới giếng, chạy thẳng về nhà.
Gặp cha, thằng bé oà lên khóc và không tiếc lời oán trách cha.
Gã đạo chích để con khóc cho đã, mỉm cười hỏi:
- Con hãy nói cho cha nghe lúc bị nhốt trong rương và lúc đang chạy trốn, con thấy thế nào?
Cậu con kể lại từ đầu đến cuối cho cha nghe.
Gã cười ha hả hỏi:
- Con có muốn cả cuộc đời mình phải sống trong cảm giác đề phòng, sợ hãi, trốn chui trốn nhủi như thế nữa không?
Cậu bé im lặng nhìn cha. Gã đạo chích tiếp:
- Cha cho con học hành đến nơi đến chốn mà quên khuyên con là:
Muốn ăn trộm, ăn cắp hay ăn cướp mà không sợ ai cả ... Thì con học hành cho tốt, rồi gia nhập hàng ngũ "đầy tớ cho dân...!" - Lúc ấy, lấy hết tài sản, mọi thứ của chủ nhân cả nước mà vẫn an toàn, vẫn là người tử tế...
Bấm link dưới xem thêm
TÔI GÓP Ý.
Labels:
ĂN TRỘM DẠY CON.,
W. TẤT CẢ BÀI ĐĂNG MỤC 1
BỮA TIỆC CỦA LÒNG NHÂN ÁI
Nguồn : NET
(Theo VẠN ĐIỀU HAY)
Một chuyên văn xuôi dạng văn vần
(Theo VẠN ĐIỀU HAY)
Một chuyên văn xuôi dạng văn vần
***
Nhà hàng, buổi tối hôm đó
Có một gia đình - 9 người
Họ được anh con rể mời
Cùng dự bữa cơm thân mật.
Mọi sự chu đáo, hoàn tất
Cả nhà vui vẻ vào bàn
Ông bố thì cứ phàn nàn
Khi chàng “chủ chi” đến muộn.
Họ ăn một cách từ tốn
Nấn ná chờ anh này qua
Nhưng rồi cứ thế dần dà
Mọi người cũng dùng xong bữa.
- Chuyện gì xẩy ra đây nữa ?
Ông bố cáu kỉnh, khi mình
Gọi điện, máy cứ tinh tinh
“ Thuê bao không liên lạc được” !
Cả nhà ra ngồi uống nước
Bồi bàn đưa giấy cho ông
Thanh toán (gần 2 triệu đồng)
Nhưng ông không hề chuẩn bị.
Cả mấy người kia cũng thế
Ai cũng đinh ninh được mời...
Bà chủ nhà hàng là người
Nhã nhặn nhưng rồi cũng bực.
- Tôi không thể liên lạc được
Với anh con rể của tôi
Nó hứa bữa nay nó mời
Mong bà chờ cho chốc lát !
- Tôi còn bao nhiêu việc khác,
Đó là chuyện riêng nhà ông
Tôi hỏi : - Có thanh toán không?
Để tôi còn kêu bảo vệ ?
Tình hình có vẻ tồi tệ
Hàng chục con mắt đổ về
Tội nghiệp cho gia đình kia
Cứ cuống cà kê, xấu hổ...
Ở bàn đối diện, khi đó
Có một thanh niên đứng lên
Đi về quày thanh toán tiền
Gặp chủ nhà hàng. Anh nói :
- Tôi sẽ thanh toán bữa tối
Cho gia đình kia hôm nay
Nhưng bà phải làm điều này
Sau khi nhận tiền thanh toán.
Bà coi như họ là bạn
Đến gặp, nhờ họ bỏ qua
Thái độ thất thố của bà
Rồi mời cả nhà - Miễn phí !
- Khoan đã, cho tôi hỏi tý
Tại sao tôi lại phải mời
Trong khi anh mới là người
Trả tiền bữa ăn cho họ ?
- Ông ấy gặp chuyện gì đó
Rất là khó xử thưa bà
Tôi nhìn và phát hiện ra
Cả nhà vô cùng bối rối ?
Hơn nữa thái độ tức tối
Của bà, tôi nghĩ đã làm
Thực khách ngồi trong nhà hàng
Ít nhiều không yên tâm lắm !
Khách hàng vừa bị bà mắng
Muối mặt trước mặt mọi người
Tôi nghĩ, những người như tôi
Chẳng muốn thêm lần tái ngộ.
Bà chủ vội đi đến chỗ
Gia đình người đàn ông kia
Chẳng biết họ nói những gì
Chỉ thấy cùng cười vui vẻ.
Gia đình được mời miễn phí
Bà chủ được lòng khách hàng.
Và trong tiếng nhạc rộn ràng
Họ bắt tay chào tạm biệt !
Và đây mới là đoạn kết :
- Anh rể, tối đó không may
Khi đi đến nhà hàng này
Xe anh bị va quệt nhẹ.
Anh phải vào đồn, vì thế
Không thể liên lạc về nhà
Rồi chuyện gì đã xẩy ra
Bạn đọc chúng ta đã rõ.
Về phần chủ nhà hàng nọ
Rất phục anh chàng thanh niên
Bà quyết định trả lại tiền
Cho người thanh niên nhân hậu.
- Tôi phục và cảm ơn cậu
Cậu đã khai sáng cho tôi
Hành động của tôi vừa rồi
Khiến tôi vô cùng xấu hổ !
Tôi tặng bữa ăn cho họ
Nên tiền gửi lại cậu đây !
- Bà không cần làm thế này
Tôi tin là bà thiện ý !
Tiền này bà hãy dành để
Giúp đỡ những người khó khăn
Bà có thể tặng bữa ăn
Cho người lang thang cơ nhỡ...
Có một gia đình - 9 người
Họ được anh con rể mời
Cùng dự bữa cơm thân mật.
Mọi sự chu đáo, hoàn tất
Cả nhà vui vẻ vào bàn
Ông bố thì cứ phàn nàn
Khi chàng “chủ chi” đến muộn.
Họ ăn một cách từ tốn
Nấn ná chờ anh này qua
Nhưng rồi cứ thế dần dà
Mọi người cũng dùng xong bữa.
- Chuyện gì xẩy ra đây nữa ?
Ông bố cáu kỉnh, khi mình
Gọi điện, máy cứ tinh tinh
“ Thuê bao không liên lạc được” !
Cả nhà ra ngồi uống nước
Bồi bàn đưa giấy cho ông
Thanh toán (gần 2 triệu đồng)
Nhưng ông không hề chuẩn bị.
Cả mấy người kia cũng thế
Ai cũng đinh ninh được mời...
Bà chủ nhà hàng là người
Nhã nhặn nhưng rồi cũng bực.
- Tôi không thể liên lạc được
Với anh con rể của tôi
Nó hứa bữa nay nó mời
Mong bà chờ cho chốc lát !
- Tôi còn bao nhiêu việc khác,
Đó là chuyện riêng nhà ông
Tôi hỏi : - Có thanh toán không?
Để tôi còn kêu bảo vệ ?
Tình hình có vẻ tồi tệ
Hàng chục con mắt đổ về
Tội nghiệp cho gia đình kia
Cứ cuống cà kê, xấu hổ...
Ở bàn đối diện, khi đó
Có một thanh niên đứng lên
Đi về quày thanh toán tiền
Gặp chủ nhà hàng. Anh nói :
- Tôi sẽ thanh toán bữa tối
Cho gia đình kia hôm nay
Nhưng bà phải làm điều này
Sau khi nhận tiền thanh toán.
Bà coi như họ là bạn
Đến gặp, nhờ họ bỏ qua
Thái độ thất thố của bà
Rồi mời cả nhà - Miễn phí !
- Khoan đã, cho tôi hỏi tý
Tại sao tôi lại phải mời
Trong khi anh mới là người
Trả tiền bữa ăn cho họ ?
- Ông ấy gặp chuyện gì đó
Rất là khó xử thưa bà
Tôi nhìn và phát hiện ra
Cả nhà vô cùng bối rối ?
Hơn nữa thái độ tức tối
Của bà, tôi nghĩ đã làm
Thực khách ngồi trong nhà hàng
Ít nhiều không yên tâm lắm !
Khách hàng vừa bị bà mắng
Muối mặt trước mặt mọi người
Tôi nghĩ, những người như tôi
Chẳng muốn thêm lần tái ngộ.
Bà chủ vội đi đến chỗ
Gia đình người đàn ông kia
Chẳng biết họ nói những gì
Chỉ thấy cùng cười vui vẻ.
Gia đình được mời miễn phí
Bà chủ được lòng khách hàng.
Và trong tiếng nhạc rộn ràng
Họ bắt tay chào tạm biệt !
Và đây mới là đoạn kết :
- Anh rể, tối đó không may
Khi đi đến nhà hàng này
Xe anh bị va quệt nhẹ.
Anh phải vào đồn, vì thế
Không thể liên lạc về nhà
Rồi chuyện gì đã xẩy ra
Bạn đọc chúng ta đã rõ.
Về phần chủ nhà hàng nọ
Rất phục anh chàng thanh niên
Bà quyết định trả lại tiền
Cho người thanh niên nhân hậu.
- Tôi phục và cảm ơn cậu
Cậu đã khai sáng cho tôi
Hành động của tôi vừa rồi
Khiến tôi vô cùng xấu hổ !
Tôi tặng bữa ăn cho họ
Nên tiền gửi lại cậu đây !
- Bà không cần làm thế này
Tôi tin là bà thiện ý !
Tiền này bà hãy dành để
Giúp đỡ những người khó khăn
Bà có thể tặng bữa ăn
Cho người lang thang cơ nhỡ...
PS/ Fahmi : Tên anh chàng đó
Trên báo Malaysia.
Dù là chuyện thật hay hư cấu cũng đáng khen
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)